Bài thơ: Sóng – Nhà thơ Xuân Quỳnh
Ngâm thơ: Minh Ngọc | Đệm đàn: Thanh Hương
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
[Biển Diêm Điền, 29-12-1967]
Nguồn:
1. Hoa dọc chiến hào, Xuân Quỳnh, NXB Văn học, 1968
2. Thơ Xuân Quỳnh, Kiều Văn chủ biên, NXB Đồng Nai, 1997
Trân trọng cảm ơn Cô Minh Ngọc với những giai điệu ngâm thật ngọt ngào và sâu lắng (tuy một vài chỗ có thể khác – có thể do dị bản so với chương trình Ngữ Văn 12 THPT hiện hành). Lời thơ gợi cho ta hình tượng “sóng” và “em” thật đẹp. Đặc biệt là tình yêu chân thành, thắm thiết, người phụ nữ muốn sống hết mình, sống trọn vẹn, tròn đầy trong tình yêu đẹp. Yêu là nhớ ngày mong đêm, người phụ nữ khát khao được hoà nhập gần gũi trong tình yêu ấy.
Xem thêm: Phân tích bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh (cực hay)
Bài thơ Sóng là một trong những tác phẩm nổi bật trong phong trào thơ mới Việt Nam, được sử dụng trong các chương trình SGK Văn học 12 giai đoạn 1990-2006, SGK Ngữ văn 12 từ 2007.
Thơ Xuân Quỳnh là tiếng thơ vừa dịu dàng vừa sâu lắng vừa dữ dội lại vừa thiết tha. Nhớ tới nhà thơ chúng ta càng thêm trân trọng những thi phẩm đặc sắc, những bài ca không thể nào quên của tuổi trẻ và tình yêu. Xin cảm ơn nữ thi sĩ đã hiến dâng cho đời những vần thơ đẹp về tình yêu con người và cuộc sống.