Mẹ tôi là bác sĩ ở khoa ngoại bệnh viện Hà Nội. Dáng người mẹ thon thả, mái tóc đen mượt mà ôm gọn lấy khuôn mặt trái xoan luôn rạng rỡ trông mẹ thật trẻ so với cái tuổi trên dưới bốn mươi.
Đề bài: kể về người mẹ yêu quý của em
Mẹ tôi có bàn tay rất đẹp. Các ngón tay đểu và dài thon thả, người ta nói đấy là “bàn tay búp măng”. Bàn tay mẹ tôi đã từng mổ không biết bao nhiêu bệnh nhân. Với đôi bàn tay khéo léo đó mẹ đã mang lại sự sống cho họ.
Hàng ngày đến bệnh viện trong chiếc áo bơ-lu trắng và ống nghe đeo trước ngực, mẹ đến từng giường bệnh nhân ân cần hỏi thăm bệnh tình, rồi nhẹ nhàng đặt ống nghe vào ngực, vào lưng, tay ấn nhẹ vào bụng, đôi mắt mẹ chăm chú theo dõi sự thay đổi trên nét mặt của từng bệnh nhân.
Gần hai mươi năm công tác trong ngành, mẹ có nhiều đề tài và sáng kiến, một sáng kiến làm cho mẹ vui nhất là làm thế nào khi mổ mà bệnh nhân không cảm thấy đau và mất máu nhiều. Đề tài này, mẹ đã được Hội đồng Nhà nước công nhận.
Mẹ tôi yêu nghề lắm, ngoài những công việc ở bệnh viện, tối đến về nhà mẹ còn đọc sách, viết lách đến khuya mới đi ngủ. Nhiều đêm, bệnh viện cần cấp cứu là mẹ lại đi ngay không quản đêm hôm khuya khoắt.
Mẹ tôi là thế đấy – một người lao động trí óc không biết mệt mỏi. Tôi rất yêu và kính trọng nghề nghiệp của mẹ tôi.